XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 249

- Tôi biết làm như vậy là ngu ngốc nhưng tôi tin rằng chúng tôi đã hiểu
nhau... Tôi gợi lại câu chuyện ông ta bị tấn công.
- Lúc ấy ông đang ngủ ư?
Như là trò chơi mèo đuổi chuột... Tôi biết ông ta đã quyết định không trả
lời... Một người muốn sống lâu dài dưới gầm cầu thì phải biết im lặng...
- Vậy tại sao ông ta lại im lặng?
- Tôi không biết.
- Để tránh việc tố cáo một người nào đó ư?
- Có thể là như vậy.
- Người đó là ai.
Maigret đứng dậy và nhún vai.
- Nếu biết thì tôi đã là một bậc thánh rồi... Tôi muốn trả lời bà như giáo sư
Magnin: Tôi cũng vậy, tôi không làm những việc thần kỳ.
- Tóm lại, ông không biết thêm được điều gì đúng không?
- Đúng thế.
Điều này là không chính xác. Ông đã biết thêm nhiều điều về thầy thuốc.
Giữa họ đã có những quan hệ chốc lát, bí mật.
- Đến một lúc...
Ông ngập ngừng trong khi nói tiếp sợ bị bà chê trách là trẻ con. Mặc kệ,
ông cần nói.
- Đến một lúc, tôi lấy những hòn bi trong túi ra... Đúng ra tôi chỉ làm việc
này một cách ngẫu nhiên thôi... Rồi tôi đặt chúng vào tay ông... Tôi có vẻ
kỳ cục... Thế là ông ta không nhìn tôi nữa... Ông ta biết cái gì trong tay
mình... Tôi biết tại sao người nữ y tá có mặt tại đấy nói rằng trong mắt của
ông ta ánh lên một tia vui vẻ và tinh nghịch...
- Nhưng ông ta vẫn tiếp tục im lặng chứ?
- Đây là một việc khác hẳn... Ông ta không giúp tôi... Ông ta quyết định
không giúp tôi, không nói gì cả và ông ta muốn tự tôi tìm ra sự thật...
Sự thách đố đó có kích thích ông không? Ít khi bà Maigret thấy chồng vui
vẻ, say mê trong một cuộc điều tra như vậy.
- Trở ra tôi gặp mụ Léa đang chờ tôi ở vỉa hè, miệng nhai thuốc lá và tôi
cho mụ ta tất cả số thuốc còn lại trong túi thuốc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.