XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 260

- Anh có nhìn thấy hai người trên ôtô quay trở lại cầu Marie không?
- Xin ông đọc lại biên bản...
- Hai người ấy nói rằng họ không đi qua sà lan của anh...
- Mọi người đều nói cái mình muốn nói, đúng không?
- Họ khẳng định là mình không nhìn thấy ai trên bến cảng và họ đã ném
một con chó chết xuống sông Seine...
- Không phải lỗi tại tôi khi người ta gọi cái đó là con chó...
Người vợ trẻ trở ra không có đứa con trên tay. Chắc nó đã ngủ. Chị ta nói
một câu gì đó bằng tiếng fla-măng với chồng và anh ta gật đầu.
Sà lan chạy chậm lại. Maigret tưởng nó đã tới nơi, nhưng qua cửa sổ, ông
thấy một chiếc tàu kéo ba chiếc sà lan đang chạy ngược dòng. Sà lan chui
qua một cây cầu.
- Chiếc sà lan này là của anh ư?
- Nó là của tôi và của Annecke, vâng...
- Em trai anh không có phần trong này ư?
- Ông muốn nói gì? Sà lan là của tôi và của Annecke...
- Như vậy em trai anh là người làm thuê ư?
- Vâng, thưa ông...
Maigret đã quen với cách nói năng của anh ta, với những tiếng "thưa ông"
và ”đúng không” nhắc đi, nhắc lại. Qua cái nhìn của người vợ, người ta biết
cô ta hiểu đôi chút tiếng Pháp và cô ta đang tìm hiểu hai người đang nói gì
với nhau.
- Từ lâu chưa?
- Gần hai năm nay...
- Trước kia anh ta làm việc ở con tàu khác tại Pháp ư?
- Như tôi, chú ấy làm việc ở Pháp và Bỉ... Cái đó tuỳ thuộc vào hàng hoá
chuyên chở.
- Tại sao anh gọi em anh về sà lan của mình?
- Vì tôi cần nhân công, đúng không? Đây là một chiếc sà lan lớn, ông biết
chứ?
Maigret tiến từng bước một, tìm những câu hỏi có vẻ vô tư và tránh để
người đối thoại nhận ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.