XÁC KHÔNG ĐẦU - Trang 275

Với một sự nghi ngờ thông minh, ông thường tìm ra những vết rạn trong
lập luận nhất định sẽ nhanh chóng sụp đổ của hắn.
- Nếu tôi không nhầm thì anh là một người lao động...
Có một vẻ nghi ngờ trong cái nhìn của anh ta.
- Chắc chắn vì tôi đã làm việc vất vả...
- Một vài ông chủ đã lợi dụng tuổi trẻ của anh... Một hôm anh gặp Louis
Willems, người nghiện rượu như cha anh.
Đứng bất động trong phòng, Jef Van Houtte như một con thú đang đánh hơi
sự nguy hiểm và đang tự hỏi phải chống trả ra sao.
- Tôi tin chắc rằng nếu không có cô Annecke thì anh đã đi làm ở con tàu
khác rồi...
- Bà Willems cũng là một phụ nữ hiền hậu...
- Bà ta không tự kiêu và gia trưởng như ông chồng...
- Ai nói với ông rằng ông ấy tự kiêu?
- Ông ta không như vậy ư?
- Ông ấy là "cái bướu", là ông chủ nắm giữ mọi người quen biết ông...
- Tôi đánh cuộc rằng, nếu còn sống thì bà Willems không phản đối việc anh
lấy con gái bà...
Maigret cảm thấy mình đã đi quá nhanh.
- Đó là câu chuyện của ông, đúng không? Tôi cũng vậy, tôi cũng có thể
sáng tác ra mọi chuyện.
- Đó là chuyện của anh mà tôi tưởng tượng ra. Tôi có nhầm không?
- Mặc xác tôi, nhưng rõ ràng là ông đã nhầm, ông đã tống tôi vào tù...
- Xin nghe cho hết... Anh là một đứa trẻ yếu đuối. Từ lúc còn trẻ tuổi, anh
đã phải làm việc vất vả như một người đàn ông... Sau đó anh gặp Annecke
và cô ta nhìn anh bằng cặp mắt khác hẳn... Cô ta không coi anh là kẻ làm
việc khổ sai trên tàu để nhận lấy những lời chửi mắng mà là một con
người... Rất tự nhiên anh đem lòng yêu cô ta... Nếu còn bà mẹ thì mọi việc
sẽ trở nên dễ dàng.
Cuối cùng thì Jef van Hautte đã ngồi xuống, không phải là ngồi trên một
chiếc ghế tựa mà ngồi trên tay một chiếc ghế bành: anh ta đã có một sự tiến
bộ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.