- Omer Calas là người ở nông thôn lên Paris ư?
- Có thể là như vậy. Tôi sẽ xem lại sổ đăng ký hộ khẩu. Mọi chủ quán rượu
thường tới Paris như là những người hầu phòng hoặc lái xe cưới một cô nấu
bếp rồi ra ngoài mở qụán.
- Họ sống ở đây đã lâu chưa?
- Trước khi tôi được cử về khu phố này. Tôi biết quán rượu ấy. Nó ở ngay
trước đồn cảnh sát. Rượu vang trắng của họ rất ngon.
- Ông chủ là người phục vụ khách chứ?
- Hầu hết mọi thời gian, trừ buổi chiều ông ta đi chơi bi-a trong một quán ở
phố La Fayette. Đây là một người mê bi-a.
- Người vợ ra ngồi ở quầy hàng khi chồng vắng mặt, đúng không?
- Vâng. Họ không thuê người giúp việc. Tôi nhớ trước kia có một cô phục
vụ, tôi không biết sau đó cô ấy đi đâu.
- Khách tới đây là thuộc loại người nào?
- Rất khó nói - Judel gãi đầu rồi trả lời - Những quán rượu ở vùng này
thường chỉ có một loại khách hàng. Nhưng ở mỗi quán thì lại có sự khác
nhau. Ở quán Popaul chẳng hạn thì náo nhiệt và sặc khói thuốc từ sáng đến
chiều. Nhưng từ tám giờ tối trở đi thì trong quán chỉ còn ba bốn bà già có
thói quen tụ tập tại đây.
- Thế còn quán của Omer thì sao?
- Trước hết nó không đông khách lắm vì nó tối tăm và buồn thiu. Buổi sáng
thì có công nhân của các công trường, buổi trưa, một số người mang đồ ăn
tới để dùng bữa và gọi thêm một cốc vang trắng. Buổi chiều thì vắng khách
hơn. Chắc chắn vì vậy mà Omer đi chơi bi-a. Sau đó đến bữa tối thì quán