XIN ĐỪNG ỐM - Trang 12

• 2 •

— B… b… bố? – Tôi lắp bắp. – Bố nói thế là có ý gì, con không nên

ốm là sao?

Nhưng bố không nghe tôi hỏi. Bố mẹ đều quay lên nhìn ra bên ngoài

xe. Bố nóng nảy bấm còi xe để gọi bà Marsha.

Cánh cửa trước kẽo kẹt mở ra. Một bà lão bé nhỏ mặc bộ quần áo

khoác, đội một chiếc mũ làm vườn và đi găng tay từ trong nhà lao ra. Bà
trông giống như mọi-bà-lão-sáu mươi tuổi, trừ việc bà đi một đôi giày đế
cao màu đỏ.

— Xin chào! – Bà reo lên, vẫy bàn tay đi găng về phía chúng tôi. – Các

con đã đến.

Mình chưa từng gặp một bà như thế này bao giờ, tôi nghĩ bụng, thầm

liếc sang phía người phụ nữ tóc bạc đó. Bà lật đật chạy ra phía xe. Bà càng
chạy lại gần, tôi càng chắc chắn là tôi chưa từng gặp bà lần nào.

— Bà! –Trong tích tắc bố mẹ tôi đã nhảy ra khỏi xe ô tô. Chị Meg theo

sát ngay bố mẹ. Họ đều ôm hôn bà khiến má bà ửng đỏ vì sung sướng.

— Các con hẳn rất khát. – Bà kêu lên khi mọi người đã ôm hôn nhau

xong. – Vào nhà đi. Bà có một bình kem chanh.

Tôi ngồi dán xuống ghế. Tôi cho là nếu mình không ra khỏi xe, hẳn họ

sẽ quên mất tôi. Khi đó tôi sẽ có thể đi cùng mọi người tới khách sạn.

Không may mắn như vậy.

— Corey! Em làm gì trong đó vậy? – Chị Meg gắt lên, đẩy mạnh cánh

cửa xe ô tô. – Ra ngoài và chào bà Marsha đi.

— Em không thích. – Tôi đáp.

Meg chống tay lên hông.

— Tại sao không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.