XIN ĐỪNG ỐM - Trang 9

Mẹ vỗ vào đầu gối tôi:

— Thôi nào, Corey. Con đừng đùa cợt nữa.

— À vâng. – Tôi ngồi ngay ngắn lại. – Con chỉ đùa thôi mà.

Làm sao tôi có thể nói với gia đình mình rằng tôi không thể nhớ ra

chính bà ngoại mình nhỉ? Mọi người sẽ nghĩ mình gàn dở. Tôi liếc sang phía
chị Meg. Chị ấy đang nhìn tôi đầy vẻ ngờ vực.

— Đó là em đùa đấy mà! – Tôi khẳng định với một giọng hơi to. –

Được chứ? Đùa thôi mà!

Chị Meg nhăn nhó:

— Em không phải la như thế. – Chị đập nhẹ vào vai mẹ. – Mẹ! Mẹ bảo

em Corey đừng có la toáng lên với con.

Tôi quay cánh cửa ô tô xuống. Có thể không khí trong lành sẽ khiến

đầu óc tôi nghĩ ra cái gì đó. May chăng tôi sẽ nhớ ra.

— Corey! – Mẹ lên tiếng, mắt nhướn ra phía cửa xe.

— Ồ vâng. Tóc mẹ. – Tôi lại kéo cửa sổ về chỗ cũ.

Trong xe như một cái lò. Mồ hôi tôi đang vã ra. Tôi ngả đầu ra ghế sau.

— Mẹ, mẹ sờ trán con này. Con sốt rồi hay sao ấy.

— Chuyện ốm đau đừng có bao giờ nói đùa. – Bố nói. Bố nghiêm khắc

nhìn tôi qua chiếc gương chiếu hậu.

— Con không đùa đâu. – Tôi rên rỉ, ngả phịch người ra phía sau. – Con

nóng lắm.

Bố mẹ nhìn nhau lo lắng:

— Có thể con đã phải ngồi xe quá lâu. – Mẹ nói.

— Bố nghĩ chắc đúng như thế đấy. – Bố đồng tình. Bố đánh tín hiệu xi

nhan rẽ. Chúng tôi rẽ khỏi đại lộ Pennsylvania để đi vào một con đường
khác gồ ghề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.