XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 18

Cừu Chính Khanh không nói gì, lấy điện thoại ra đưa cho cô. Doãn

Đình mờ mịt nhìn chiếc điện thoại.

“Gọi điện thoại cho anh trai cô trước, xác định là anh ta sẽ ở nhà đợi và

giúp cô mở cửa.”

“Ồ.” Doãn Đình cầm chiếc di động của Cừu Chính Khanh, suy nghĩ rất

lâu mới nhớ ra số điện thoại của anh trai cô, sau đó bắt đầu gọi.

“Anh! A, xin lỗi, tôi gọi nhầm số rồi.” Cuộc gọi thứ nhất thất bại, Cừu

Chính Khanh đứng kế bên nghe được, hai hàng chân mày lại bắt đầu nhíu
lại. Nếu anh là anh trai cô, nhất định phải ép cô học thuộc số điện thoại của
cả nhà mới được.

Doãn Đình gọi lần thứ hai thì gọi đúng. Nhưng hàng chân mày của Cừu

Chính Khanh vẫn nhíu chặt, vì Doãn Đình còn chưa bắt đầu kể lể tình hình
của cô thì đã hét lên: “Cái gì? Lúc em ra khỏi nhà không phải anh vẫn còn
đang ngủ sao, vậy mà mới đó đã bay đến ngoại thành rồi? Anh đi leo núi
với bạn? Ồ, ra là thế, cũng tốt, anh nên thường xuyên vận động một chút,
toàn thức đêm lại lười vận động, không tốt cho sức khỏe đâu. Leo núi cũng
được, hít thở không khí trong lành, đừng có hút thuốc đó. Được rồi, em
không lằng nhằng nữa, em cúp máy đây. Anh leo cho đàng hoàng đó, nhất
định phải leo lên đến đỉnh nhé.”

Doãn Đình cúp điện thoại, đứng trầm ngâm suy nghĩ.

Cừu Chính Khanh cảm thấy mình đúng là người bình tĩnh, đến bây giờ

vẫn chưa túm lấy cô lắc mạnh mà hỏi xem rốt cuộc trong nào cô chứa thứ
gì. Bản thân không mang tiền, không mang chìa khóa, không thể vào nhà,
vậy mà còn dặn dò anh trai mình phải leo núi cho đàng hoàng, nên thường
xuyên vận động một chút.

Não cô ấy bị úng nước rồi sao?

“Nhà cô còn có ai không?” Anh nhẫn nại, phải nhẫn nại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.