XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 290

“Không sao.” Cừu Chính Khanh bơm nước rửa chén vào giẻ rửa bát,

tay áo đã xắn lên lại bị rơi xuống. Anh đưa cánh tay lên, dùng mặt mình đẩy
đẩy tay áo, nhưng lại không đẩy nó lên được. Doãn Đình rất tự nhiên đi
qua, giúp anh xắn tay áo lên. Cô vừa xắn vừa nói: “Nếu như nó làm phiền
anh, mong anh bỏ qua cho. Em nghĩ nó thích ứng rồi thì sẽ ổn thôi. Em sẽ
cố gắng nhanh chóng tìm người nhận nuôi nó.”

“Ừm.” Thật ra thì Cừu Chính Khanh chẳng nghe rõ cô đang nói gì, anh

chỉ chú ý đến việc cô đang đứng rất gần anh, anh cúi đầu nhìn cô, có thể
thấy được vầng trán trắng mịn của cô, chỉ cần anh cúi xuống chút nữa là có
thể hôn lên đó.

Có một chút rung động, anh cố gắng kiềm chế.

Ngón tay cô lướt qua cánh tay anh, cảm giác như có một luồng điện, từ

chỗ ngón tay cô chạm vào truyền thẳng vào tim anh.

Một hành động nhỏ như xắn tay áo thế này, nhưng bao nhiêu năm nay

chưa từng có ai làm cho anh. Từ trước đến nay, anh một mình học tập, một
mình làm việc, một mình ăn cơm, một mình sống. Công việc là bạn đồng
hành của anh, là thú vui duy nhất của anh.

Bây giờ, không còn như thế nữa.

Cô giúp anh xắn tay áo, rì rầm nói chuyện với anh.

Cừu Chính Khanh rất xúc động, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.

Cô xắn xong tay áo cho anh, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong nháy mắt tựa như có một loại ma lực khiến cô ngơ ngẩn. Ánh

mắt sâu thẳm và chăm chú của anh khiến tim cô loạn nhịp. Cô lui về sau
một bước, cười với anh: “Xong rồi. Để anh nấu mì cho em còn phiền anh
rửa bát, thật ngại quá.”

Anh có chút hụt hẫng khi cô lại tạo khoảng cách, anh mỉm cười, nụ

cười ấy ấm áp ánh vào mắt cô. “Không có gì. Đừng khách sáo.” Giọng nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.