XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 1 - Trang 354

Doãn Đình quay lại chỗ ngồi, gọi cuộc điện thoại này đúng là có hiệu

quả. Nhưng vừa ngước mắt nhìn thấy Cừu Chính Khanh cười với cô, tim cô
lại đập thình thịch. Aaaa, phải kiềm chế! Phải bình tĩnh!

Bữa cơm này cả hai đều tỏ ra thận trọng, có lẽ không nên nói là thận

trọng, là dè dặt mới phải.

Doãn Đình cố gắng giải quyết món thịt dê, thấy Cừu Chính Khanh múc

hai muỗng canh, cô rất muốn nói không thích ăn thì đừng miễn cưỡng, để
em giải quyết cho. Nhưng như vậy thì rất mất lịch sự, vậy nên cô chỉ có thể
gia tăng tốc độ, tập trung tấn công triệt để món này.

Sau đó cứ ăn cứ ăn, cô chợt thấy hơi ngượng ngùng: “Ừm, thật ra sức

ăn của em cũng không lớn lắm đâu.” Phải bảo toàn hình tượng thục nữ của
cô mới được. “Chẳng qua thức ăn ở đây thực sự rất ngon.” Thật ra chỉ bình
thường thôi, không chấm điểm cao được.

Cừu Chính Khanh trả lời: “Tuy là tôi không thích ăn, nhưng cũng có

thể ăn một chút. Tôi không kén ăn.” Thật ra lương tâm anh đang kêu gào
thảm thiết, tật xấu lớn nhất của anh chính là kén ăn thì có!

Doãn Đình gật đầu tán thưởng: “Em cũng không kén ăn.” Cô chỉ kén

thức ăn ngon thôi, thế không gọi là kén ăn.

“Nếu thức ăn ở đây không tệ, lần sau chúng ta lại đến đây.” Cừu Chính

Khanh lại xuất chiêu thăm dò.

“Được.” Doãn Đình không hề phản kháng đã giao vũ khí đầu hàng.

Suy nghĩ một chút, cô hỏi: “Anh biết nấu ăn không?”

Cừu Chính Khanh do dự một lúc vẫn thành thật nói: “Không giỏi lắm.”

Ba hoa khoác lác lung tung lỡ như cô bảo anh nấu cơm, chẳng phải sẽ bại lộ
sao!

“Em cũng thế.” Miễn cưỡng xem như hai người có điểm chung, cộng

điểm! Tuy lí do cộng điểm này hơi mất mặt. Hơn nữa rất đáng tiếc, hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.