XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 173

Người cô yêu.

Nước mắt Doãn Đình tuôn rơi, cô nhìn không rõ đường đi, chỉ cắm đầu

chạy qua đó. Chạy nhanh quá, chiếc dép đi trong nhà rơi ra, cô vấp chân,
ngã vào một vòng tay quen thuộc.

Cô nghe tiếng thở dài của Cừu Chính Khanh: “May thật, lần này chỉ là

chiếc dép”.

Không thì sao? Còn may được gì nữa? Doãn Đình ôm anh thật chặt,

đúng là sợ hết hồn, suýt nữa thì ngay trong thời khắc cảm động này ngã
xuống dưới chân anh mà “hôn” đất rồi.

Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đó, chợt không nhịn được cười khúc

khích, rồi chuyển thành cười lớn.

Mặt cô toàn là nước mắt, mà lại cười đến hết cả hơi. Cô ôm thật chặt

Cừu Chính Khanh, cảm thấy mình thật mất mặt. Cừu Chính Khanh ôm
ngang người cô lên, bế đến bên xe, mở cửa ở ghế sau ra, Doãn Đình tự giác
chui vào, ngồi lên ghế sau.

Cừu Chính Khanh cúi đầu nhìn cô, thật là hết cách. Vừa khóc vừa cười,

mặt mũi lấm lem. Anh đi lên ghế lái, lấy khăn giấy, mở điều hòa lên rồi đưa
khăn giấy cho cô, quay người đi tìm chiếc dép không biết đã bay đến nơi
nào của cô.

Anh khom lưng mò mẫm trong bóng tối tìm dép làm cô lại muốn trêu

anh. Doãn Đình vừa lau mặt vừa bật cười ha ha. Cừu Chính Khanh quay lại
rất nhanh, trong tay cầm theo chiếc dép đáng thương của cô. Cô nhích
người vào trong nhường chỗ, Cừu Chính Khanh chui vào, ngồi xuống bên
cạnh.

Anh khom lưng xuống, xỏ chiếc dép vào cho cô rồi đóng cửa xe, cởi áo

khoác, gói cô lại: “Sao em không mặc thêm áo vào rồi hẵng chạy xuống
đây, lạnh không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.