XIN EM ĐỨNG ĐẮN CHÚT - TẬP 2 - Trang 303

Cừu Chính Khanh che mặt, rất muốn cười lớn: “Anh suýt nữa thì quên

mất”.

“Quên cái gì?”

“Quên rằng em có uống thuốc ‘Mỗi Ngày Tôi Đều Có Tinh Thần’.”

Doãn Đình híp mắt nhìn anh: “Được thôi, không phải ‘Mỗi Ngày Em

Đều Rất Thần Kinh’ là được. Nhật xét của anh xem như thỏa đáng.”

Cừu Chính Khanh cười lớn: “Thật ra hai cách gọi này đều chỉ cùng một

loại thuốc.”

Doãn Đình bĩu môi đánh anh một cái. Cừu Chính Khanh thấy vẻ mặt

của cô, nói: “Thật ra anh cũng có uống thuốc”.

“Thuốc gì? ‘Mỗi Ngày Tôi Đều Rất Nghiêm Chỉnh’ sao?”

Cừu Chính Khanh cười đến mức lồng ngực rung lên, ánh mắt lại rất dịu

dàng: “Không, là thuốc ‘Mỗi Ngày Anh Đều Rất Yêu Em’”.

Doãn Đình nhìn anh. Cừu Chính Khanh nói tiếp: “Bất luận là rất có

tinh thần hay rất thần kinh, anh đều rất yêu em”.

Doãn Đình lại cảm động rồi. Dễ cảm động như vậy không tốt chút nào.

Thôi kệ nó đi. Lời tình tứ của ngài Nghiêm Chỉnh nhà cô tuy trình độ chẳng
đến đâu, nhưng cô thích, vì cô biết anh đang nói thật lòng. Doãn Đình cúi
người, ôm chặt anh: “Thuốc đã uống rồi là không thể ngưng được đâu, ngài
Nghiêm Chỉnh”.

“Được, vậy em cũng đừng ngưng uống thuốc. Em cứ vui vẻ như thế

này đi, đừng bận tâm đến người khác. Bản thân mình vui là quan trọng
nhất. Anh sẽ ở bên em, nhìn em biến thành một bà thím vui vẻ, rồi sau đó
lại biến thành bà lão vui vẻ. Sau này em sẽ kể cho con chúng mình nghe về
những chuyến đi, rồi kể cho các cháu nghe nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.