Ngô Phi còn dọa cô, cậu nói: “Em lúc nào cũng đừng nhắc đến chuyện
tuổi tác, em nghĩ đi, em đã ba mươi tư, còn không chịu nắm bắt, giữ chặt
lấy anh, sau này đi đâu tìm cơ hội như vậy nữa?”.
Thật là … người trẻ tuổi đúng là khó chịu mà.
Mao Tuệ Châu lườm cậu, sau đó Ngô Phi chồm người qua, hôn cô.
Nụ hôn đầu tiên của họ.
Cậu rất dịu dàng, có chút căng thẳng, cô càng căng thẳng lóng ngóng
hơn.
Nụ hôn kết thúc, hai cái đầu tách ra, bốn mắt nhìn nhau. Sau đó cô
chồm người lên trước, bắt đầu nụ hôn thứ hai.
Nụ hôn thứ hai tốt hơn nhiều. Cả hai đều đã chuẩn bị tâm lí, cậu ôm cô
thật chặt, hôn cô thật sâu.
Đã ôm rồi, tình cảm này không còn đáng sợ nữa.
Cô thấy câu nói này rất có lí.
Mao Tuệ Châu và Ngô Phi bắt đầu yêu nhau.
Hoàn toàn không giống với tình huống trong dự định của cô. Nhưng
nếu đã bước lên một bước, cô vẫn quyết định tiếp tục bước đi.
Cô hỏi Cừu Chính Khanh: “Lúc trước cậu và Tiểu Đình, mình muốn
hỏi là, cậu thấy hai người phù hợp với nhau sao? Cậu làm sao để khắc phục
vậy?”.
“Cậu hỏi mình chuyện này?” Giọng Cừu Chính Khanh trong điện thoại
tỏ rõ sự kinh ngạc.
“Phải.” Mao Tuệ Châu đáp. Cô cảm thấy có thể hỏi chuyện này từ Cừu
Chính Khanh. Hai người họ xưa nay đều nghiêm chỉnh đứng đắn, sẽ không