XIN HÃY ÔM EM - Trang 1024

"Thì..." Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, buột miệng nói: "Hơi gai

mắt..."

Hoắc Trường Uyên sững người, rồi lặp lại với vẻ nguy hiểm: "Gai

mắt?"

Một tiếng đồng hồ sau, Lâm Uyển Bạch mỏi nhừ lưng nằm bẹp ra

giường, quyết định sau này nói năng phải thận trọng!

Lần này Hoắc Trường Uyên đã mặc quần vào rồi, nét mặt còn thỏa mãn

hơn cả ban nãy.

"Chẳng phải đã bảo em ăn nhiều một chút sao?" Thấy cô chớp mắt nằm

đó, còn không có sức cựa quậy ngón tay, anh trêu chọc xong lại quát khẽ
một câu: "Thật vô dụng!"

Hoắc Trường Uyên vươn tay ôm cô vào lòng.

Lâm Uyển Bạch người mềm oặt, anh muốn sắp đặt sao cũng được, hơi

thở của cô và lồng ngực của anh lên xuống đồng thời.

Bên ngoài trăng sáng sao mờ. Dường như sau hai lần dốc cạn thể lực,

ngoài mệt mỏi ra thì không còn cảm giác buồn ngủ nữa. Cô chỉ hơi ngước
lên là có thể nhìn thấy khuôn cằm sắc lẹm và yết hầu nhô cao của anh.

Nghĩ tới vị trưởng bối gặp lúc ăn cơm, Lâm Uyển Bạch bất giác gọi anh

một tiếng: "Hoắc Trường Uyên..."

"Ừ?" Hoắc Trường Uyên đang cầm bao thuốc trong tay.

"Chuyện gia đình em anh hầu như đã nắm rõ, anh nói cho em nghe về

gia đình anh đi?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.