XIN HÃY ÔM EM - Trang 1025

Từ sớm, Hoắc Trường Uyên đã từng điều tra về cô, nắm khá rõ tình

hình gia đình cô. Ấn tượng của bà ngoại về anh lại càng tốt không thể tốt
hơn. Còn cô ngoài danh phận tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Thị ra hình như
đều chưa hiểu nhiều lắm về anh.

"Nhà anh?" Hoắc Trường Uyên có vẻ hơi bất ngờ, châm điếu thuốc lên,

rít một hơi rồi nói: "Chẳng có gì đáng nói. Mẹ anh xuất huyết rất nặng khi
vừa sinh anh ra, vì chuyện này mà bố rất ghét anh, chẳng vì ngứa mắt, thấy
phiền nên đã ném anh ra nước ngoài. Bố rất nghiêm khắc, luôn nổi nóng,
từ nhỏ tới lớn anh gần như rất ít khi thấy ông cười, đa phần chỉ quát nạt
người khác."

Nghe tới đây, Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm một câu: "Vậy thì giống anh

mà..."

"Em nói gì?" Hoắc Trường Uyên rất thính tai.

Bị anh lườm, cô lập tức im bặt.

Hoắc Trường Uyên với lấy gạt tàn đầu giường rồi nói tiếp: "Anh và một

người cô trong nhà khá thân."

"Cô?" Lâm Uyển Bạch ngẩng đầu lên, có chút tò mò.

"Ừm, lúc nhỏ bố không quan tâm tới anh, hầu như chỉ có cô ấy lo cho

anh. Lúc đó cô cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi, nhưng không hề ngại những
lời đồn thổi dèm pha, đi tới đâu cũng dắt anh theo. Ban đầu anh bị đưa qua
Mỹ học, cô không yên tâm, thậm chí còn làm thủ tục di dân để đi theo anh.
Anh nhớ rất rõ, Giao thừa mấy năm đó, anh và cô hai người cùng ăn bánh
mỳ và giăm bông đón tết."

Dường như quan hệ thật sự rất thân thiết nên khi nói những lời này, ánh

mắt Hoắc Trường Uyên cũng nhuốm nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.