tới cửa khách sạn.
Nhìn thấy một khách sạn nguy nga tráng lệ, Lâm Uyển Bạch mới bình
tĩnh trở lại.
Có điều sau khi đi vào, nói rõ tên người mình muốn tìm thì lễ tân lại tỏ
ý không thể tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng. Không còn cách nào
khác, cô đành gọi điện thoại cho Hoắc Trường Uyên. Sau khi cuộc gọi
được kết nối, không ai nghe máy.
Khoảng hơn mười phút sau anh mới gọi điện lại.
Lâm Uyển Bạch khẩn trương bắt máy: "...Alô?"
"Nhớ anh à?"
Giọng nam trầm vọng đến đầy nóng bỏng.
"Không phải..." Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: "Em chỉ
muốn hỏi xem anh đang làm gì, vẫn chưa về khách sạn sao?"
"Không, đang họp thôi, có mấy vấn đề quan trọng vẫn chưa giải quyết
xong, hôm nay bắt buộc phải xong. Nếu không nhìn thấy điện thoại của
em, anh còn chưa rời khỏi ghế suốt năm tiếng đồng hồ rồi đấy."
"Vậy anh ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa, lát nữa sẽ cùng ăn với nhân viên hội nghị. Em thì sao?"
Lâm Uyển Bạch nói dối anh: "Em ăn rồi!"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp.