Giang Phóng đứng bên cạnh cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ: "Y tá
Hạ, để tôi đưa cô xuống thuyền!"
Y tá Hạ gật đầu, đúng lúc thu dọn xong đồ đạc để cùng anh ấy rời đi.
Khi chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Lâm Uyển Bạch vẫn không nhịn được
lên tiếng gọi: "Anh Giang..."
"Tổng giám đốc của các anh... ở trong phòng à?" Cô cố gắng không thể
hiện sự thờ ơ.
"Chắc là anh ấy đang ở trên boong hút thuốc." Giang Phóng ngẫm nghĩ
rồi trả lời.
"Ồ." Lâm Uyển Bạch gật đầu.
Căn phòng một lần nữa chỉ còn lại mình cô. Dường như hơi buồn ngủ,
cô đi ra ngoài hít thở chút không khí, tay vuốt ve lớp băng mới thay, chẳng
hiểu sao ma xui quỷ khiến lại đi lên boong tàu.
Cách đó vài bước, Hoắc Trường Uyên quả nhiên đang đứng đó.
Vẫn như tối hôm qua, chỉ có điều đã thay đổi tư thế, lưng tựa vào lan
can.
Áo sơ mi trắng, quần Âu đen, hai chân đang tùy tiện vắt chéo đặt phía
trước, thoải mái lại không đánh mất sự chừng mực.
Lâm Uyển Bạch do dự không biết có nên tiến lên hay không, thật ra
trong lòng cô ít nhiều có phần sợ sệt, dẫu sao thì tối qua chính cô đẩy
người ta uống sông...
Trong lúc cô còn đang bứt rứt, Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên ngước
mắt lên nhìn cô. Anh nhìn thẳng về phía cô. Trái tim cô đập dồn dập, nếu