XIN HÃY ÔM EM - Trang 1104

nào đến chuyện xảy ra tối nay: "Em tới siêu thị, nhà không còn rau xanh
rồi."

"Đồ ở đây khó nuốt quá, anh muốn ăn mỳ em nấu."

Chóp mũi Lâm Uyển Bạch lại cay cay: "Được, đợi anh về em sẽ nấu

cho anh ăn."

Có vẻ như cảm nhận được sự khác lạ của cô, Hoắc Trường Uyên nhạy

bén hỏi: "Giọng em sao thế?"

"Chắc là hơi cảm cúm một chút, ngạt mũi..." Lâm Uyển Bạch giải thích

qua loa.

"Nặng không? Sao lại cảm chứ!" Hoắc Trường Uyên nghiêm giọng:

"Nhà còn thuốc cảm không?"

"Không uống thuốc kipọ thời, ngày mai sẽ nặng lên ngay đấy. Mùa này

mà cảm là không khỏi ngay được đâu! Lát nữa ăn cơm xong em nhớ phải
uống thuốc, còn nữa, uống nhiều nước ấm vào! Nếu vẫn không ổn thì nấu
ít nước gừng mà uống! Nghe rõ chưa hả!"

Lâm Uyển Bạch yên lặng nghe từng câu dặn dò bằng chất giọng trầm

ấm của anh, lòng ấm dần lên từng chút một, cô bỗng nhiên cảm thấy mấy
ấm ức chịu đựng phía ông Hoắc chẳng đáng kể gì.

"Sao không nói gì?"

"Đang nghe anh nói mà..."

Đầu kia lập tức vọng tới hai tiếng cười khẽ, anh cất giọng trêu chọc:

"Ha ha, có phải nhớ anh rồi không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.