XIN HÃY ÔM EM - Trang 1119

Ngoài cái chết sững ấy khiến cô cảm thấy buồn ra, còn vì anh không hề

phủ nhận.

Cũng phải, dù sao cũng đã tận mắt chứng kiến rồi, hà tất phải ôm theo

chút hy vọng mong manh, bây giờ thì ảo vọng đã vỡ vụn hoàn toàn.

Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, run rẩy, ra sức nắm chặt tay lại. Cô

nghe thấy tiếng cười khẽ của mình, còn mang theo vài phần tự chế giễu:
"Hoắc Trường Uyên, em biết anh chỉ có cảm giác với cơ thể của em, thế
nên bao lâu nay mới không chịu buông tay. Anh đưa ra đề nghị hẹn hò có
lẽ cũng chỉ muốn tìm một cái cớ để tiếp tục ngủ với em mà thôi..."

Từ khi anh chuyển tới sống đối diện, cô vẫn luôn giữ thái độ đề phòng.

Nhưng cuối cùng vẫn cứ từng bước đắm chìm mà không thể tự kiểm

soát, không tiếc ngàn dặm xa xôi chạy tới Macao làm ấm giường cho anh,
hơn nữa còn cam tâm tình nguyện.

Thật ra có khác gì trước kia đâu?

Chẳng qua nói dễ nghe hơn một chút, lấy hình thức hẹn hò mà thôi.

Ngốc, thật ngốc...

Cảm giác được tiếng nuốt nước bọt của anh, sau đó là ngữ khí thấm

lạnh, không dám tin: "Lâm Uyển Bạch, hóa ra em nghĩ như vậy?"

"Hm? Nói đi! Em nghĩ như vậy sao?"

Nghe anh một lần nữa lặp lại câu hỏi, Lâm Uyển Bạch vô thức ngẩng

đầu lên.

Trái tim như bị đâm một nhát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.