XIN HÃY ÔM EM - Trang 1120

Ánh đèn trên đỉnh đầu sáng rực, nhưng trong đôi mắt kia chỉ toàn bóng

tôi, biểu cảm trên gương mặt gần như có thể hình dung bằng từ "đau lòng".

"... Phải!" Lâm Uyển Bạch nắm chặt hai tay lại, gắng sức tìm lại giọng

nói, cố gắng không để bị ảnh hưởng: "Hoắc Trường Uyên, ban đầu chúng
ta hẹn hò với nhau là đôi bên tình nguyện, em hy vọng kết thúc cũng vui
vẻ. Đây là quyết định của em, em mong anh tôn trọng. Nếu anh đồng ý, em
có thể coi anh như bạn. Nếu anh không chấp nhận, chúng ta cũng có thể
làm người xa lạ."

"Em chắc chứ?" Hoắc Trường Uyên nhìn cô, ngữ điệu nhạt nhòa.

Khung cảnh và cuộc đối thoại này có phần quen thuộc.

Lần hai người kết thúc giao dịch, cô đề nghị, anh cũng từng hỏi cô như

vậy.

Khuôn cằm cứng đờ của Lâm Uyển Bạch hướng xuống: "Ừm..."

Không có tiếng đá cửa nặng nề vọng tới như lần đó.

Hoắc Trường Uyên chỉ đứng đực ra đó, không gào thét, không nổi giận

lôi đình, đôi mắt nheo lại cứ nhìn cô chằm chằm, ánh sáng trong đó như bị
dập tắt.

Dưới cái nhìn sát sao ấy, mặt hơi ngứa ngáy, Lâm Uyển Bạch giơ tay

chạm lên mặt mới phát hiện chẳng biết nước mắt mình đã chảy ra từ lúc
nào.

Trước mặt có một bóng đen ập xuống, Hoắc Trường Uyên cúi người,

dùng ngón tay cái từ từ lau đi nước mắt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.