XIN HÃY ÔM EM - Trang 1151

Giờ này, Lâm Uyển Bạch đã được đưa lên vị trị đẹp nhất để ngắm cảnh

trên tầng thượng, bên cạnh đều là dãy lan can được sơn trắng, rất hẹp, hơn
nữa càng đi gió càng lớn, chỉ hơi nhìn sang bên cạnh một chút là sẽ choáng
váng vì độ cao.

Cô thảng thốt thu lại ánh nhìn, nghe thấy người bên cạnh báo cáo:

"Dung tổng, đã đưa người đến!"

Nhìn theo hướng người đó nói, ở vị trí tận cùng, ở đó còn không có lan

can nhưng có một bóng dáng rất thướt tha đang đứng, bên trên mặc một
chiếc áo dạ lông cừu dáng ngắn, bên dưới là một chiếc váy da sát người,
chân đi đôi giày da cao gót mảnh màu đen.

Ngũ quan rất sắc nét, cũng rất xinh đẹp, trang điểm tinh tế, không thể

phán đoán được tuổi tác, có thể là ba mươi sáu, cũng có thể là ba mươi bảy
tuổi? Nhưng trên cổ để lộ ra một sợi dây chuyền ngọc lục bảo, có lẽ phải
tới hai karat, rất có giá trị sưu tầm, vừa nhìn đã biết thân thế không tầm
thường. Trong tay người đó cầm một ly rượu vang, không cần lắc, chất
lỏng đã đung đưa theo gió rồi.

Nghe thấy tiếng, người ấy chậm rãi quay người lại, nhìn về phía cô,

trong ánh mắt có vài phần thăm dò, ánh mắt rất nghiêm, nhưng lại không
quá sắc bén.

"Ừm." Người đó giơ tay lên, ra hiệu cho hai người đàn ông kia lùi

xuống.

Được thả ra, Lâm Uyển Bạch loạng choạng tiến lên trước nửa bước,

cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện: "Bà là ai? Bà bắt tôi tới đây
làm gì..."

"Đừng ồn!" Người phụ nữ đột ngột nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.