XIN HÃY ÔM EM - Trang 1192

tới bất cứ thứ gì. Vậy mà ngày cô bắt cháu đi, lần đầu tiên nó giận dữ với
cô!"

Lâm Uyển Bạch không ngốc, cô nghe ra được những gì đối phương

muốn biểu đạt.

"Cô, hai người yêu nhau, nếu chia tay cũng là quyền tự do của mỗi

người, việc này không thể cưỡng ép..." Cô khẽ mím môi, ngừng một chút,
rồi cất giọng rất thấp: "Hơn nữa anh ấy có vị hôn thê, cô à, cô phải rõ hơn
ai hết."

Hoắc Dung không thể phủ nhận, chỉ thở dài: "Phải, đứa trẻ xui xẻo đó!"

"..." Khóe miệng Lâm Uyển Bạch giật nhẹ.

Hai tay nắm chặt lại, cô buộc phải trần thuật một sự thật: "Thế nên, hai

chúng cháu không thể..."

"Ha ha, nói vậy cũng không sai." Hoắc Dung cười tán đồng, ngẩng đầu

nhìn lên bầu trời sao, rồi nói một câu mơ hồ: "Có điều, cô càng tin vào một
câu nói khác: Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên!"

Nghe xong, Lâm Uyển Bạch chỉ cúi đầu.

Lát sau, Hoắc Dung quay đầu về phía cô, nhướng mày: "Rau cải trắng,

cô có một cách vẹn cả đôi đường! Hay là cháu làm vợ bé, để Trường Uyên
nuôi vợ bên ngoài nhỉ?"

"Cháu không muốn..."

"Không được!"

Giọng trầm của đàn ông đồng thời vang lên cùng giọng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.