XIN HÃY ÔM EM - Trang 1217

Bên trong vọng ra giọng nói trầm của Hoắc Trường Uyên "Vào đi". Cô

đẩy cửa rất chậm, khi phát hiện trong phòng ngoài anh ra không còn người
nào khác, cơ thể căng thẳng mới dần thả lỏng.

Lâm Uyển Bạch đi vào trong: "À, em mang mỳ tới..."

Hoắc Trường Uyên mặc đồ bệnh viện, đang ngồi dựa vào đầu giường,

vẫn đầy khí chất. Trán và bàn tay đặt trên đầu gối đều băng trắng. Chỗ rạn
xương ở bắp chân phải đã được cố định lại bằng nẹp.

Cô dừng lại đó vài giây, cũng may, có vẻ không nghiêm trọng lắm.

Lâm Uyển Bạch lặng lẽ đi qua, đặt chiếc hộp giữ nhiệt lên bàn. Suốt cả

quá trình, đôi mắt u tối của Hoắc Trường Uyên luôn nheo lại, lẳng lặng
quan sát từng cử chỉ, hành động của cô.

Cô mở nắp hộp ra, mùi thơm của mỳ lan tỏa ra ngoài.

Lâm Uyển Bạch nhìn thẳng vào mắt anh: "Anh mau ăn đi, ăn xong, em

mang hộp về..."

"Anh muốn đi vệ sinh." Hoắc Trường Uyên bất ngờ nói.

"Ồ..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

"Anh nói anh muốn đi vệ sinh!" Hoắc Trường Uyên lặp lại.

"Thì anh đi đi..." Lâm Uyển Bạch khó hiểu.

"Anh đã thành bộ dạng này rồi, làm sao tự đi?"

Lâm Uyển Bạch nhìn sang bắp chân phải của anh: "Vậy em gọi y tá vào

giúp anh..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.