XIN HÃY ÔM EM - Trang 1279

Anh còn nói: Tốt nhất em hãy suy nghĩ cho kỹ, không phải lần nào anh

cũng sẽ về với người cũ đâu.

Câu cuối cùng như gõ vào lòng cô, cô dần dần cảm thấy không còn chắc

chắn liệu anh có còn muốn mình không...

Lâm Uyển Bạch cắn môi, sống mũi cay cay. Dưới sự im lặng và lạnh

nhạt của anh, cô đành quay người đi ra phía cửa. Mỗi bước đi, bả vai cô lại
nặng thêm một chút. Khi tay cô vừa chạm vào nắm đấm cửa, phía sau bất
ngờ có tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên.

Ngay sau đó, sống lưng bị ai từ phía sau giữ lại, cả người cô bị xoay

qua.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, rơi vào đôi mắt sâu hút đó của Hoắc

Trường Uyên, lúc này trong đó chỉ toàn sự giận dữ âm u. Cơ hàm của anh
như sắp bung ra tới nơi, anh quát như tát nước vào mặt: "Lâm Uyển Bạch!
Em tới xin nối lại tình cũ cơ mà! Từ bỏ nhanh vậy!"

"Em không..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người lắc đầu.

Cô không hề định từ bỏ, chỉ là thấy anh có vẻ rất không buồn đoái hoài

tới mình, lại thấy nét mặt có phần mỏi mệt của anh. Cô vốn định để anh
nghỉ ngơi sớm, ngày mai lại qua tìm anh...

Không ngờ anh lại đuổi theo...

Tầm mắt của Lâm Uyển Bạch mờ đi, nước mắt cuối cùng cũng rơi tí

tách xuống, không thể kiểm soát, giọng cô nghẹn lại: "Hoắc Trường Uyên,
vậy anh còn cần em không?"

Cô không dám chớp mắt, hơn nữa rất sợ, sợ phải nghe thấy một chữ

"Không" từ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.