XIN HÃY ÔM EM - Trang 129

Càng lúc càng có nhiều nữ đồng nghiệp chú ý tới họ. Lâm Uyển Bạch

sợ mọi người vây lại, đành kéo Tiêu Vân Tranh về phía thang máy.

"Sao anh lại biết em ở đây?"

"Việc này quá đơn giản." Tiêu Vân Tranh làm động tác ngoắc ngoắc

ngón tay, tỏ thái độ dễ như trở bàn tay, ngay sau đó anh ấy ấn nút thang
máy, nói với cô: "Chẳng phải đã hứa sẽ ăn một bữa cơm sao, dù gì tối qua
anh cũng đã cứu em, nên có chút thể hiện chứ! Đi thôi!"

Lâm Uyển Bạch nhớ rõ ràng mình nói là "hôm khác".

Nghĩ tới chuyện mình đích thực cũng nên có sự thể hiện gì đó, khi

thang máy tới, bị anh kéo vào trong cô cũng không phản đối, chỉ là rất tiếc
hộp cơm vừa gọi.

Tiêu Vân Tranh lái một chiếc Porsche mui trần, suốt dọc đường vô

cùng nổi bật. Lâm Uyển Bạch ngồi vặn vẹo, thiếu tự nhiên như ngồi trên
đống lửa. Lúc xe dừng lại, cô ôm lấy mái tóc bị gió thổi bay, chạy vào
trong nhà hàng.

Tiêu Vân Tranh ném thẳng chìa khóa cho bảo vệ rồi rảo bước đuổi theo

cô.

Vừa vào bên trong, người quản lý nhà hàng tươi cười ra đón: "Vân

thiếu, bàn anh đặt sẵn đã có rồi ạ."

"Ừm." Tiêu Vân Tranh thờ ơ đáp lại rồi quay đầu nói với cô: "Đi thôi!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, đi theo sau anh ấy. Nghĩ tới nụ cười đậm đà

không đổi từ đầu tới cuối của người quản lý, cô càng thấu hiểu sâu sắc một
điểm, Tiêu Vân Tranh của bây giờ đã không còn là anh lính công vụ theo
sau người ta ngày nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.