XIN HÃY ÔM EM - Trang 1299

"Mãi không chịu mở cửa, hai đứa đang hí húi làm gì trong này hả?"

Hoắc Dung nhướng cao đôi mày thanh mảnh.

Lâm Uyển Bạch ngượng ngập ấp úng: "Không, có hí húi gì đâu ạ..."

"Không?" Hoắc Dung tiếp tục hỏi.

"Cháu chỉ vừa tắm xong..." Lâm Uyển Bạch nhìn lỡ đễnh đi chỗ khác,

không giấu được sự chột dạ trong lòng.

"Nửa đêm nửa hôm không đi ngủ, cô chạy tới chỗ cháu làm gì?"

Vào lúc cô sắp không ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Dung được nữa thì Hoắc

Trường Uyên từ phòng ngủ đi ra.

Vừa nhìn đã thấy là vừa dội nước xong, mấy lọn tóc ngắn ngủn còn ướt

nguyên. Nhưng quần áo thì rất chỉnh tế, chiếc áo sơ mi lúc trước được cô
cởi ra giờ đã được anh mặc lại lên người, hai tay anh đút cả vào túi chiếc
quần áo, cả người toát ra một bầu không khí lạnh lẽo.

"Ai bảo cháu dám ngắt điện thoại của cô!" Hoắc Dung đứng khoanh tay

rồi chỉ vào mặt đồng hồ: "Hơn nữa, mới có mấy giờ hả, tám rưỡi theo
chuẩn giờ Bắc Kinh rồi! Hoắc tổng à, cháu có còn là thanh niên không, hãy
có chút cuộc sống về đêm đi được không?"

"Cô à, cô tới rốt cuộc có chuyện gì?" Biểu cảm của Hoắc Trường Uyên

có phần bức bối.

"Không có việc gì cô không được đến à? Cô đói, còn chưa ăn đây này!"

Hoắc Dung đường hoàng ngồi xuống sofa như địa bàn của mình, rồi bô lô
ba la: "Đồ ăn của khách sạn quá chán. Cái thành phố Lâm Thành chán đời
này, tài xế đưa cô đi lòng vòng cả người mà không tìm được thứ gì cô ưng
mắt! Rau cải trắng, cháu nấu cho cô ít đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.