XIN HÃY ÔM EM - Trang 1298

Lâm Uyển Bạch nhanh chóng nghe ra: "Hình như là cô..."

Hoắc Trường Uyên không thể bực dọc hơn nhưng cũng lại không thể

trút ra ngoài. Bên ngoài Hoắc Dung vẫn đang thúc giục: "Còn không mở
cửa, cô sẽ gọi cho quản lý tòa nhà tìm người phá cửa đấy!"

"Đến đây!" Hoắc Trường Uyên nghiến răng.

Cuối cùng bên ngoài mới tạm dừng.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy một nơi nào đó của anh đã không thể miêu

tả, đành nói: "À, em ra mở cửa..."

Hoắc Trường Uyên gật đầu, gượng gạo đi vào phòng tắm dội nước lạnh.

Không kịp thời gian thay quần áo, bên ngoài Hoắc Dung có thể gõ cửa

tiếp bất cứ lúc nào. Cô nhìn quanh một lượt, túm đại chiếc áo tắm bên gối
khoác vào người, vừa thắt đai ở eo vừa chạy ra phía cửa.

Cánh cửa chống trộm bật mở, Hoắc Dung quả nhiên đang giơ tay định

gõ.

"Cô..." Lâm Uyển Bạch kêu to.

Hoắc Dung nhướng mày coi như trả lời, xách túi đi thẳng vào trong, hất

giày cao gót ra để lại cửa, còn không quên càm ràm cô: "Rau cải trắng,
cháu cũng thật vô tâm, không chút đạo đức! Quên mất ai đã vượt đường sá
xa xôi đưa cháu tới đây à?"

Lâm Uyển Bạch bị nói, rất ngại ngùng.

Tối qua sau khi cô tới chỗ Hoắc Trường Uyên cũng chưa gọi điện báo

với Hoắc Dung một tiếng. Cả ngày hôm nay cũng vậy, kể ra thì đúng là cô
có chút vong ân bội nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.