XIN HÃY ÔM EM - Trang 135

Cô hoảng loạn định quay đi thì anh bất ngờ cúi đầu.

Một nụ hôn như trời sập xuống.

Lâm Uyển Bạch không có chỗ né tránh, ngẩn ra mấy giây, nụ hôn của

anh đã trở nên kịch liệt.

Vẫn là sự mạnh mẽ khiến người ta không thể từ chối.

Dù muốn chối bằng cách nào cũng vô dụng, nhất là nhiệt độ tỏa ra từ

lồng ngực anh làm cho ngón tay cô nóng bỏng đến co rụt lại. Trong tình
hình cấp bách, cô đành cắn thật mạnh.

Cô nghe thấy tiếng kêu đau đớn của anh, khi anh buông ra đã có mùi

máu tanh lan tràn.

Lâm Uyển Bạch rất căng thẳng, cô nhìn anh có chút sợ sệt, sợ làm anh

phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng hơn nữa.

Nhưng Hoắc Trường Uyên chỉ giơ tay lên lau vết máu rướm ra ở khóe

môi, con ngươi đen sẫm hơi nheo lại, mang theo một sự quan sát kín đáo.
Vào lúc cô đang nín thở, anh lên tiếng hỏi: "Em không chịu theo tôi, là vì
đã theo hắn?"

"Ai cơ?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Nhớ tới Tiêu Vân Tranh ngồi bên ngoài, cô nhíu mày: "Anh muốn nói

tới Vân thiếu?"

Hoắc Trường Uyên trầm mặc, không phủ nhận.

Lâm Uyển Bạch càng chau mày tợn, cô cảm giác ánh mắt anh gây khó

chịu như chiếc gai đâm thẳng vào da thịt cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.