XIN HÃY ÔM EM - Trang 1362

có mình anh. Cô ta dịu dàng lên tiếng: "Hay là chúng ta ăn chút gì nhé?
Em vừa đến, nhân viên có gợi ý món bánh Macaron rất tuyệt!"

"Thôi, trưa nay anh ăn no rồi." Hoắc Trường Uyên giơ tay lên.

"Cũng phải, em nghĩ anh cũng không thích ăn đồ ngọt lắm, mấy thứ này

toàn là các cô gái nhỏ hay thích ăn thôi!" Lục Tịnh Tuyết mỉm cười gật
đầu, nho nhã khuấy cốc nước mấy cái, nâng lên nhấp một ngụm, nụ cười
càng đậm hơn: "Trường Uyên, từ sau khi em về nước, hai chúng ta toàn
gặp nhau ở nhà họ Hoắc, vẫn chưa có thế giới riêng của hai người hôm
nào, đúng không?"

Từ nãy tới giờ, trong quán có rất nhiều người đều vô thức hướng ánh

mắt về phía họ.

Lục Tịnh Tuyết nhìn rõ, trong những ánh mắt ấy đa phần đều mang theo

sự ganh tỵ. Nam thanh nữ tú, dù đi tới đâu cũng khiến người ta không thể
rời mắt. Mà bản thân cô ta cũng cảm thấy kiêu hãnh trong lòng, vì họ xứng
đôi như vậy.

Hoắc Trường Uyên không đáp lời mà ngồi thẳng lên một chút: "Anh

biết, lần này được trở lại Hoắc Thị là em xin bố hộ anh."

"Anh biết cả rồi sao?" Lục Tịnh Tuyết cười ngọt ngào.

"Ừm." Hoắc Trường Uyên khẽ đáp, sau đó, biểu cảm trở nên nghiêm

túc hơn nhiều: "Thế nên, anh cũng nên mời em uống một tách café, nói
một tiếng cảm ơn trực tiếp với em. Còn nữa chính là, xin lỗi."

"Xin lỗi?" Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết khựng lại, rồi cô ta bình ổn lại

rất nhanh: "Trường Uyên, anh đang nói đến chuyện đính hôn của chúng ta?
Anh yên tâm, em không coi là thật đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.