XIN HÃY ÔM EM - Trang 1361

Buông một câu như vậy, Hoắc Trường Uyên đóng cửa xe lại.

Lâm Uyển Bạch ù ù cạc cạc nhìn theo cái bóng cao lớn của anh đã đi

vào trong quán café. Chiếc xe có vẻ đã tìm được một chỗ đỗ rất đẹp, khiến
cô vừa có thể nhìn rõ mọi chuyện trong quán, một vị trí nào đó bên cạnh
cửa sổ, Lục Tịnh Tuyết đã ngồi đó đợi sẵn.

Bỗng nhiên hiểu ra gì đó, cô chợt nín thở nhìn màn hình.

Quả nhiên, có tiếng cười của một cô gái dịu dàng vọng qua điện thoại:

"Trường Uyên, anh đến rồi à!"

Sau khi ngồi xuống, Hoắc Trường Uyên gọi một cốc café kiểu Mỹ.

Anh uể oải dựa vào ghế sofa, chiếc di động được anh cầm trong tay khi

bước vào được lật ngược lại, lưng hướng lên trên, che kín toàn bộ màn
hình, nhưng không làm trở ngại tới vị trí thu tiếng của máy.

Có lẽ Lục Tịnh Tuyết đã đợi một lúc rồi, cốc Latte trong tay đã uống

gần hết. Lúc này cô ta tươi cười nhìn anh.

Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy len cao cổ màu vàng nhạt, bên dưới

kết hợp với một đôi ủng gót bằng cao quá đầu gối màu đen, trang điểm
trang nhã, tuy rằng cô ta đã nhờ thợ trang điểm đánh cho suốt một tiếng
nhưng lại chỉ yêu cầu một kiểu trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên, không phải
kiểu yêu nghiệt lòe loẹt.

Mái tóc xoăn được xõa xuống vai nhẹ nhàng. Cô ta biết mình chỉ cần

vuốt nhẹ một lọn tóc trông cũng rất có khí chất.

Dù ở nước ngoài hay về nước, lúc nào cũng có rất nhiều người vây

quanh cô ta, lấy lòng cô ta, nhưng người Lục Tịnh Tuyết muốn lấy lòng chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.