XIN HÃY ÔM EM - Trang 1409

lau nước mắt sao. Thế nên cháu nghĩ, sinh nhật vừa hay có thể tặng bác
một chiếc. Nhưng thời gian quá cấp bách, tìm người dạy ngay nên không
thuần thục lắm!" Lục Tịnh Tuyết cười giải thích.

"Tới siêu thị mua là được rồi, sao còn phải tự tay thêu?" Hoắc Chấn bất

ngờ, có vẻ không nghĩ đến.

"Như vậy mới càng thể hiện thành ý ạ!" Nụ cười của Lục Tịnh Tuyết

càng đậm hơn.

Nguyễn Chính Mai nói hùa theo rất đúng lúc: "Còn phải nói, vì thêu cái

khăn tay này, Tịnh Tuyết đã hai đêm rồi không ngủ, ngón tay bị đâm lỗ chỗ
mấy vết đấy!"

"Trời ơi mẹ, mẹ nói cái này làm gì chứ!" Lục Tịnh Tuyệt lập tức giấu

ngón tay dán băng urgo đi.

"Nha đầu Tịnh Tuyết thật là có lòng! Con cũng mới ra viện vài ngày mà

đã không chịu nghỉ ngơi, một lúc muốn chuẩn bị quà cho bác!" Hoắc Chấn
gật đầu, rất cảm động, khi liếc mắt sang bên cạnh, sắc mặt ông ta lạnh hẳn
đi: "Khăn tay này tuy không đáng mấy đồng nhưng tấm lòng của nha đầu
Tịnh Tuyết là vô giá. Không như người khác, chỉ là nhân viên công sở bình
thường mà phóng tay mạnh như vậy, nói cho cùng vẫn là hám hư vinh!"

Câu nói cuối cùng của ông ta rõ ràng có ý ám chỉ.

Lâm Uyển Bạch bất giác lùi sau nửa bước.

Cô vốn nghĩ đến thân phận và địa vị của ông Hoắc, sợ ông sẽ khinh

thường nên khi chọn quà mới chọn món có phần đắt giá hơn, nén nỗi đau
tiêu nhiều tiền. Không ngờ tới cùng vẫn bị quy chụp là hám hư vinh.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô hiểu quá rõ thành kiến sâu đậm của ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.