XIN HÃY ÔM EM - Trang 1456

"Không phải câu này, câu trên nữa cơ!" Lâm Uyển Bạch nhìn anh chằm

chằm.

"Không biết!" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.

Lâm Uyển Bạch sốt sắng bặm môi: "Sao lại không biết, rõ ràng anh vừa

nói xong..."

"Không nhớ nữa rồi." Hoắc Trường Uyên cất giọng cứng đơ.

"..." Lâm Uyển Bạch bực mình.

Cả người bỗng nhẹ bẫng, Hoắc Trường Uyên đã cúi xuống khiêng cô

lên vai, không nói không rằng lao về phía giường.

Lâm Uyển Bạch trông anh có vẻ dùng sức rất mạnh nhưng khi nhẹ

nhàng ngã xuống giường, dưới ánh đèn, cô lại phát hiện khuôn mặt tuấn tú
hơi ửng đỏ.

"Hoắc Trường Uyên, anh xấu hổ rồi..."

Cô chớp chớp mắt như không dám tin.

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, biểu cảm hơi gượng gạo, chỉ lẳng lặng

cởi quần áo của cô ra.

Thấy vậy, Lâm Uyển Bạch càng chắc chắn hơn: "Anh xấu hổ!"

"Im lặng!"

Hoắc Trường Uyên như bị ai giẫm phải đuôi, hung dữ trừng mắt với cô.

Ngay sau đó, anh vân vê cằm cô, đặt xuống một nụ hôn dữ dội, như

không muốn cô nói thêm dù chỉ một chữ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.