XIN HÃY ÔM EM - Trang 1457

Bỗng nhiên xảy ra quá nhiều chuyện, lại đúng dịp người bà con của cô

ghé chơi, hai người họ đã một tuần rồi không tình cảm, lúc này một khi
nóng bỏng, sao có thể buông ra.

Mặc kệ ánh đèn còn chưa tắt, bầu không khí đã hừng hực.

Hoắc Trường Uyên chống người nằm trên cô, đáy mắt đã đậm màu, ngũ

quan cũng dần dần khác đi vì dục vọng.

"Lưng em bị thương, sẽ đè vào."

Vậy phải làm sao?

Lâm Uyển Bạch chớp chớp hốc mắt hơi ửng đỏ, run rẩy nhìn anh.

Sau đó bất ngờ trời đất xoay chuyển, cô bị anh bế lên: "Em nằm trên."

...

Cuối tuần, người đi xe buýt không nhiều, nhưng con đường sắt gần

trung tâm triển lãm đang sửa chữa, đường bộ lại không dễ đi, cứ phải vòng
qua vòng lại.

Lâm Uyển Bạch đứng trước cửa, nắm chặt tay vịn. Khi chiếc xe buýt

hơi lắc, cô cảm giác các xương khớp trên người mình cũng tê rần theo. Tối
qua giày vò rất lâu, không biết mệt mỏi, hơn nữa chẳng ai dùng biện pháp
an toàn gì...

Nghĩ tới đây, cô bất giác đỏ bừng mặt.

Phía trước đã tới trạm xe, Lâm Uyển Bạch vội vàng len lỏi bước xuống.

Gió thổi tới, cô mới cảm thấy nhiệt độ giảm đi không ít.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.