XIN HÃY ÔM EM - Trang 1512

hiểm không? Bệnh viện ở đây chưa tốt lắm, cháu phải khẩn trương chuyển
bà lên Băng Thành!"

"Tiểu Bạch!" Thím Triệu nắm lấy tay cô, mặt đau khổ: "Cháu nghe

thím nói, thím cũng hết hồn rồi! Vào nhà thím phát hiện bà ngoại cháu
nằm ngất dưới sàn, gọi sao cũng không được, hít vào ít hơn thở ra. Thím
liền kêu người gọi xe cấp cứu, đưa thẳng lên bệnh viện huyện. Bác sỹ và y
tá cũng hết lòng cấp cứu! Tiểu Bạch, bà ngoại cháu đã đến tuổi này rồi,
cho dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cũng là điều dễ hiểu thôi!"

Nói tới cuối cùng, thím Triệu bật khóc.

Cả người Lâm Uyển Bạch ngơ ra, nỗi hoảng sợ lan đi không bờ bến:

"Thím Triệu, bây giờ rốt cuộc bà ngoại cháu sao rồi!"

Thím Triệu biết không thể giấu cô, bèn nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói

từng câu từng chữ: "Tiểu Bạch, cháu phải gắng lên! Bà ngoài cháu... đã
qua đời rồi..."

"Gì cơ?" Bước chân Lâm Uyển Bạch lảo đảo.

Như bị sấm sét đánh trúng đầu, trong giây phút đó đầu óc cô hoàn toàn

trống rỗng, chỉ văng vẳng mấy chữ đó.

Đã qua đời rồi...

Qua đời rồi...

Từ một năm trước khi bà ngoại bị bệnh, ngày nào cô cũng chạy qua

chạy lại bệnh viện. Không chỉ một lần bà đối mặt với nguy kịch nhưng lần
nào cũng bình an vượt qua. Mà trong suy nghĩ, cô cũng chưa bao giờ nghĩ
bà sẽ rời xa mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.