XIN HÃY ÔM EM - Trang 1570

Lâm Uyển Bạch vẫn lặng im, nhưng lần này là sự mặc nhận.

"Anh đi tìm cậu ta!" Yến Phong đứng bật dậy.

Lâm Uyển Bạch giữ chặt anh ấy lại, mắt long lanh như sắp khóc:

"Đừng! Anh Yến Phong, đừng đi tìm anh ấy. Bọn em đã chia tay rồi, coi
như giữ lại cho em chút tự trọng đi..."

"Tiểu Uyển!" Yến Phong buông một tiếng thở dài nặng nề, im lặng mấy

giây rồi rút một tờ giấy ăn đưa cho cô: "Giờ em không được khóc đâu."

Nghe xong Lâm Uyển Bạch sững người, hốc mắt lại càng đỏ tợn.

Lại có thêm vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cũng chỉ vài giọt ấy

mà thôi. Sau đó cô ra sức sịt mũi, mặt cũng nhịn đến trắng bệch. Không
được rơi giọt nước mắt nào nữa, tất cả đều bị ép ngược trở lại. Cô cất
giọng khẽ khàng, nhưng kiên định: "Ừm, em biết rồi..."

Yến Phong nhìn lên chai nước truyền trên đầu cô, dịu giọng nói: "Tiểu

Uyển, sắp truyền xong chai này rồi. Anh đi gọi y tá tới rút tiêm, sau đó
chúng ta về nhà!"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại mình cô, cô lại chạm tay lên bụng.

Sau rời khỏi bệnh viện, Yến Phong đưa cô đi ăn chút gì. Phương Bắc

bước vào mùa đông, ngày cũng càng lúc càng ngắn hơn. Khi quay trở về
khu nhà cũ, đèn đường đã sáng hết lên rồi, trước tòa nhà đã đỗ sẵn một
hàng xe ô tô.

Lâm Uyển Bạch tháo dây an toàn. Khi đẩy cửa ra, chợt nhớ tới chuyện

gì, động tác của cô trở nên chậm rãi hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.