XIN HÃY ÔM EM - Trang 1596

"Thật ngại quá, Hoắc tổng, chúng tôi phải đi rồi." Yến Phong cúi đầu

nhìn giờ rồi nắm lấy tay con trai.

Con ngươi Hoắc Trường Uyên co lại: "Thượng lộ bình an."

"Cảm ơn cậu!" Yến Phong mỉm cười đáp, rồi nhìn sang một Lâm Uyển

Bạch từ lúc Hoắc Trường Uyên xuất hiện tới giờ biểu cảm vẫn đơ như
khúc gỗ, chủ động nói: "Tiểu Uyển, em có tạm biệt Hoắc tổng không?"

Hoắc Trường Uyên một lần nữa nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người đan vào nhau, giống như có ngàn vạn lời muốn nói

đều nghẹn trong cổ họng.

Bàn tay phải buông thõng của Lâm Uyển Bạch lặng lẽ chạm lên bụng.

Cô tìm lại được giọng nói: "Hoắc Trường Uyên, chúng tôi đi đây..."

Khóe mắt Hoắc Trường Uyên không thể tảng lờ đôi bố con kia, lẽ dĩ

nhiên sẽ nghĩ "chúng tôi" là họ.

"Ừm."

Lâm uyển Bạch cầm chặt hộ chiếu và vé máy bay, theo bố con Yến

Phong đi về phía cửa kiểm tra an ninh.

Hơi thở của hai người lướt qua nhau, cuối cùng mỗi người một phía.

Tiếng loa phát thanh của sân bay vẫn không ngừng vang lên, nhắc nhở

hết chuyến bay này tới chuyến bay khác. Nhìn qua ô cửa sát sàn trong trẻo,
hình như vừa có một chiếc máy bay lướt ngang qua bầu trời, để lại một vệt
trắng.

Hai con người vốn dĩ nói đến đón khách lại chỉ đứng nguyên tại chỗ

hơn hai tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.