XIN HÃY ÔM EM - Trang 160

Trái tim Lâm Uyển Bạch như vừa đập lỡ nhịp.

Cô nhìn chằm chằm theo bóng Lâm Dao Dao ngông nghênh bỏ đi, việc

cô có thể làm chỉ là giận dữ siết chặt thanh lan can lạnh lẽo.

Trong phòng không có đèn, chỉ ánh sáng ngọn đèn hành lang hắt vào

qua ô cửa sổ. Những người khác hoặc ngồi hoặc nằm, trông đều không tử
tế gì. Trong không khí cũng toát lên những hơi thở áp lực và tuyệt vọng.

Lâm Uyển Bạch vòng tay ôm lấy vai mình, vùi mặt vào đầu gối.

Từng giây từng phút trôi qua.

Trong đêm tối, tiếng cánh cửa sắt bị kéo ra vô cùng chói tai. Lâm Uyển

Bạch ngồi nguyên một tư thế quá lâu, đến lúc được kéo lên, bước chân còn
có phần loạng choạng.

Sau khi ra ngoài, thấy nữ cảnh sát lên tiếng, cô vừa bất ngờ vừa nghi

hoặc hỏi: "Tôi đi được rồi sao?"

"Phải." Cô cảnh sát gật đầu.

"Đã điều tra rõ ràng rồi sao?" Lâm Uyển Bạch vẫn có phần khó tin.

"Đâu còn cần điều tra nữa!" Cô cảnh sát cười cười, ngữ khí rất khách

khí: "Cô Lâm, có người đã ra mặt giúp cô rồi, chỉ là chuyện của một câu
nói thôi mà!"

Lâm Uyển Bạch sững người, cô chợt nhớ tới cuộc điện thoại với Tiêu

Vân Tranh.

...

Từ Cục cảnh sát đi ra, trên đường gần như không còn ai nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.