XIN HÃY ÔM EM - Trang 1607

tới trước mặt, cô nói: "Phiền cô cho tôi một cốc nước ấm! Cảm ơn cô!"

Uống xong hai viên thuốc, lại uống nửa cốc nước ấm, người đàn ông

trung niên tiếp tục ôm bụng.

Khoảng vài phút sau, ông mỉm cười nhìn cô: "Thấy đỡ hơn nhiều rồi,

thật sự cảm ơn cô!"

"Tiên sinh đừng khách khí!" Lâm Uyển Bạch cười dịu dàng.

"Đừng gọi tôi là tiên sinh nữa, trông cháu cũng chạc tuổi con gái tôi,

gọi một tiếng "chú" là được rồi!" Người đàn ông trung niên cười rất dịu
dàng, không khó nhận ra thời trẻ là một người phong độ ngời ngời: "Giờ
cháu đang sống ở Canada sao?"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Từ sau chuyện xảy ra với con, cô cũng không tiếp tục ở lại Los Angeles

nữa mà một mình tới Canada. Suốt ba năm qua cô cũng chỉ sống ở đó. Cô
đã gửi rất nhiều CV xin việc, không ngờ cuối cùng lại bước vào làm trong
một tòa soạn báo doanh nghiệp, thiên về mảng tài chính, cũng coi như
đúng chuyên ngành của cô, bên trong cũng có khá nhiều đồng nghiệp là
người Hoa.

"Chú cũng không sống ở Bắc châu Mỹ đâu, chú thường xuyên sống ở

châu Âu hơn, tới New York là để làm chút chuyện, bây giờ chuẩn bị về
nước." Người đàn ông trung niên nói xong, mỉm cười tiếp tục: "Nghe khẩu
ngữ của cháu, cháu cũng là người Băng Thành?"

"Vâng, đúng ạ..." Lâm Uyển Bạch một lần nữa gật đầu.

"Vậy trùng hợp rồi, không ngờ chúng ta lại là đồng hương. Chú cũng là

người Băng Thành!" Người đàn ông trung niên cười thân thiết hơn nữa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.