nhân viên khách sạn nhận ra đó là tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc, không ai
dám nói nhiều hay quản nhiều, đành để mặc thằng bé.
Thím Lý ở bên hết khuyên lại nhủ, hết dỗ lại dành, miệng sắp mọc da
non tới nơi nhưng vẫn không ích gì.
Nhìn thấy tiểu thiếu gia trước mắt sắp rơi vào cảnh giới "quên mình",
thím Lý không còn cách nào khac, đành phải gọi điện thoại cầu cứu cậu
Hoắc.
Khi Hoắc Trường Uyên tới nơi, bánh bao nhỏ đang đứng trên ghế, cố
gắng giật bức bích họa trên tường xuống.
Chú thím Lý ở bên cạnh và cả các nhân viên khác rối như nùi, rất sợ
bức tranh rơi xuống sẽ làm thằng bé bị thương, nhưng cũng lại không dám
tới gần. Vì lúc này nó như một con báo nhỏ phẫn nộ, điên cuồng trừng mắt,
bàn tay nhỏ đang khua loạn xạ, còn cắn người.
Hoắc Trường Uyên sải bước tiến lên, nhấc con trai xuống ghế.
Sau khi nhìn thấy anh, bánh bao nhỏ không hề có ý ngừng phá phách,
kịch liệt rung lắc cơ thể, cố gắng giằng ra.
"Hoắc Thần Hạo!"
Hoắc Trường Uyên nhíu mày quát.
Bánh bao nhỏ quả nhiên co rụt người lại, khuôn mặt dè dặt sợ hãi. Chỉ
có điều lần này không có ích như những lần khác vì rất nhanh sau đó,
thằng bé lại phồng mang trợn má, phẫn nộ trừng mắt kháng nghị với papa.
Thế nên hai bố con một lớn một nhỏ làm trò đối kháng trong lạnh lùng.