XIN HÃY ÔM EM - Trang 1698

"Đợi đã!"

Lâm Uyển Bạch đuổi theo.

Hoắc Trường Uyên khựng lại, quay đầu nhìn bóng một người đang thở

hồng hộc.

Lâm Uyển Bạch rảo nhanh bước chân, tới trước chiếc Land Rover bèn

đưa chăn cho anh: "Hôm nay nhiệt độ xuống thấp, Đậu Đậu ngủ rồi, tôi sợ
thằng bé bị lạnh! Lần trước nó sốt rất nặng, nếu lại cảm cúm sẽ không tốt,
anh đắp cho nó đi!"

Hoắc Trường Uyên liếc qua lồng ngực phập phồng theo từng tiếng thở

của cô, con ngươi hơi co lại.

Thấy anh không đón lấy, mà nhường chỗ, Lâm Uyển Bạch đành tiến

lên, cúi thấp người vào trong xe, đắp chiếc chăn trong tay lên người bánh
bao nhỏ.

Có vẻ nó thật sự đã ngủ rất say, còn không hay biết mình đã bị bế đi.

Trước khi Lâm Uyển Bạch thu tay về, cô còn không nhịn được khẽ quẹt

qua má nó.

Khi đứng lên lại, chẳng hiểu sao chân cô lại bị vấp. Cô lảo đảo chực

ngã về phía trước, trán sắp đập vào cánh cửa tới nơi. Cô chấp nhận số phận
nhắm mắt lại, chỉ cầu mong không gây ra tiếng động lớn làm bánh bao nhỏ
thức giấc.

Eo bỗng nhiên bị ôm chặt, có một cánh tay rắn chắc vòng qua.

Lâm Uyển Bạch lảo đảo giây lát, không bị đập đầu như tính toán mà

ngã vào một lồng ngực vạm vỡ, yết hầu gần trong gang tấc, và một mùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.