XIN HÃY ÔM EM - Trang 1729

Cả người Lâm Uyển Bạch bị sức nặng của anh đè chặt, không thể trốn

thoát, đành dùng răng cắn anh. Ngay sau đó cô nghe thấy anh kêu suýt xoa
một tiếng, nhưng đôi môi không chịu rời đi, mùi máu tanh lan ra ngược lại
càng khiến anh hung hãn hơn.

Khi nụ hôn kết thúc, mặt cô đỏ bừng lên vì thiếu khí một thời gian dài.

Giống như lúc trước, Lâm Uyển Bạch phẫn nộ giơ cao tay lên.

Có điều, lần này ngón tay còn chưa kịp chạm vào mặt anh cô đã bị anh

giữ chặt tay rất nhanh, đưa nó vượt qua đỉnh đầu, hình thành tư thế trói
buộc, mặc cho người ta muốn làm gì tùy thích.

Lâm Uyển Bạch trợn trừng mắt.

Một bàn tay khác của anh luồn vào trong qua lớp quần áo...

"... Hoắc Trường Uyên!"

Lâm Uyển Bạch gấp gáp khẽ kêu lên.

Đây là lần thứ hai trong tối nay cô gọi cả họ lẫn tên của anh. Một người

có thân phận như anh, rất nhiều người sẽ gọi anh một tiếng Hoắc tổng hoặc
anh Hoắc, rất ít người dám gọi anh như vậy. Có điều anh không những
không bực, ngược lại còn muốn nghe cô gọi thêm mấy tiếng.

Giống như, cô vốn dĩ phải gọi anh như thế vậy.

Bầu không khí trong phòng quá mờ ám, còn sự nguy hiểm nơi đáy mắt

anh lại quá mãnh liệt.

Lâm Uyển Bạch cố gắng giãy giụa, nhưng hai cánh tay và đôi chân đều

bị chèn chặt, hoàn toàn trở nên vô dụng, ngược lại động tác của cô chỉ
khiến mấy cúc áo dưới cổ cô bung ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.