XIN HÃY ÔM EM - Trang 1733

Sau một khoảng thời gian ngắn được giải phóng, thứ kéo đến ngay sau

đó là sự "đói kém". Anh lật người, kéo chăn qua. Khi chuẩn bị nhắm mắt
lại, anh bất ngờ nghe thấy tiếng cửa được mở ra, sau đó là tiếng bước
chân.

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, loáng thoáng nhìn thấy ánh đèn vàng vọt và

một hình bóng nhỏ bé.

Lâm Uyển Bạch tay cầm đèn pin, bước chân vội vàng từ vườn đi thẳng

ra ngoài cửa, hướng về phía bờ sông.

Ban nãy khi nằm xuống ngủ, cô chợt phát hiện chiếc chìa khóa nhỏ đeo

trên cổ đã biến mất.

Lục tung khắp các ngóc ngách trong phòng nhưng vẫn không tìm ra.

Cuối cùng cô nhớ ra hình như chập tối khi đi thăm mộ bà trở về, cô vòng
sang bên kia của Hoắc Trường Uyên, bị chất vấn vì sao lại biết anh không
bơi được, vì quá chột dạ nên cô đã gượng gạo sờ tay lên cổ, chắc là lúc đó
nó đã vô tình bị rơi xuống.

Lâm Uyển Bạch thật sự rất sợ, lỡ bị ai khác nhặt được thì phải làm sao.

Nơi đây không phải thành phố, không thể xem lại camera. Nếu như bị

người ta nhặt được thì thật sự sẽ không biết phải đi đâu tìm. Thế nên cô
không còn tâm trạng nào mà ngủ, phải tìm đèn pin để ra ngoài tìm.

Dưới quê không có đèn đường, cô chỉ có thể dựa vào nguồn sáng trong

tay.

Nhưng khu vực bên bờ sông quá rộng, cộng thêm có bụi cỏ, muốn tìm

một thứ bé xíu như dây chuyền, quả thực đã khó còn thêm khó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.