XIN HÃY ÔM EM - Trang 1743

Đôi mắt u tối hơi nheo lại, dừng trên sợi dây chuyền đung đưa trên cổ

cô.

Nhớ tới việc trước đó cô trân trọng nó ra sao, anh khinh thường bĩu

môi. Hoắc Trường Uyên biết đây là một món đồ đắt giá, mấy nhân viên nữ
bên dưới thi thoảng cũng ngồi bàn tán về chuyện này.

Có điều đứng ở khoảng cách gần, khi nhìn rõ chiếc chìa khóa nhỏ đung

đưa ở đó, sau khi biết nó là hình những cánh hoa hướng dương, đầu anh
bỗng dựng lên một cơn đau dữ dội.

Lâm Uyển Bạch phát hiện ra sự bất thường của anh, bất giác hỏi: "Hoắc

Trường Uyên, anh không sao chứ..."

"Hơi đau đầu một chút." Hoắc Trường Uyên giơ tay day hai bên thái

dương.

Khi lại nhìn chiếc chìa khóa đó, cảm giác nhói đau vô lý ấy lại nổi lên.

"Tôi tìm cho anh ít thuốc giảm đau nhé?" Lâm Uyển Bạch vội nói.

Hoắc Trường Uyên lắc đầu: "Không cần đâu, đã đỡ nhiều rồi, có thể là

bệnh thần kinh."

Lâm Uyển Bạch đi qua, đưa cốc nước cho anh. Sau khi nhìn thấy anh

uống hai hớp nước ấm, đôi mày nhíu chặt dần dần dãn ra, có vẻ đã thật sự
đỡ hơn một chút.

Cô thở phào rồi chợt nhớ ra chuyện gì, cô nghi hoặc hỏi: "À, đúng rồi,

sao muộn vậy rồi anh chưa ngủ?"

Cô nhớ ban nãy khi cô đi ra đã muộn lắm rồi, hơn nữa cô còn bước rất

khẽ, vì sợ quấy rầy anh không ngờ anh cũng chưa ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.