XIN HÃY ÔM EM - Trang 176

Khoang mũi ngập tràn mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, nhắc nhở cô

về thái độ kiên quyết của vị bác sỹ chữa chính.

Không liên lạc được với Lâm Dũng Nghị, cho dù cô liên lạc được thì

cũng không dám chắc chắn một trăm phần trăm ông ta sẽ giúp đỡ.

Bên cạnh chỉ còn đúng một Tiêu Vân Tranh nhưng khi gọi điện, di động

của anh ấy cũng thông báo tắt máy y như Lâm Dũng Nghị vậy. Mãi lúc sau
cô mới nhớ, người ta đã chào tạm biệt mình để sang Mỹ, nước xa chẳng
cứu được lửa gần.

Cô cứ ngồi bất động như thế, sắc trời ngoài kia từ từ tối đi.

Ánh trăng nhợt nhạt thấp thoáng hắt vào. Lâm Uyển Bạch tựa mặt vào

tay vịn bằng sắt lạnh lẽo, cái bóng của cô và người thật đều tĩnh mịch như
đã chết vậy.

Bên trên, có ai đó mở cửa thoát hiểm ra, tiếng động không nhỏ, ánh đèn

cảm ứng trên cầu thang bật sáng.

Lâm Uyển Bạch như bị ai đánh thức, đồng thời nó cũng phá vỡ tuyến

phòng vệ cuối cùng của cô.

Cô chậm rãi đứng lên, sau đó từ từ ra khỏi cầu thang thoát hiểm, một

lần nữa gặp lại bác sỹ chính trên hành lang.

Tuy mang theo chút không đành lòng nhưng bác sỹ Hứa vẫn không

ngừng nhắc nhở: "Cô Lâm, những gì tôi nói không phải đùa giỡn đâu. Sau
mười hai tiếng nữa nếu cô không đi, chúng ta đành phải dùng biện pháp
cưỡng chế."

Đây đâu phải là sự uy hiếp bệnh viện dành cho cô, rõ ràng chính là từ

Hoắc Trường Uyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.