XIN HÃY ÔM EM - Trang 1782

"Không sao..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu, cuống quýt đi lại giày, rồi chạy

bước nhỏ ra khỏi phòng.

Đóng cửa lại, cô chạy một mạch ra trước cửa thang máy mới dám đổi

lại đôi giày đi ngược chân.

Cứ nghĩ tới chuyện ngủ chung giường chung chăn tối qua, cả khuôn

mặt Lâm Uyển Bạch lại nóng bừng.

Âm thầm thở dốc một hơi, chẳng hiểu vì sao, cô cứ có cảm giác móc

khóa của chiếc áo lót hơi lỏng phía sau lưng, ngực cũng hơi căng lên.

Trong phòng, Hoắc Trường Uyên không đuổi theo cô mà dựng gối lên,

dựa vào đầu giường, rút bao thuốc ra, cầm một điếu ngậm vào miệng, tỏ ra
rất có nhã hứng. Sau những tiếng "tạch tạch" của bật lửa, một làn khói
trắng bay ra.

Có vẻ được nghỉ ngơi rất tốt, trên gương mặt anh không có chút gì mệt

mỏi hay khó chịu.

Trong ánh nắng, đôi mắt thâm trầm ấy khẽ nheo lại, nhìn xa xôi.

Suốt bốn năm nay, anh cũng không hiểu vì sao mình thường xuyên mất

ngủ. Mỗi khi đêm xuống, anh luôn có cảm giác thiếu hụt một thứ gì đó,
nhưng là gì thì lại không thể nói rõ, luôn cần đến thuốc mới có thể ngủ
ngon hơn.

Tối qua anh không hề uống, chỉ ôm cô, thế mà lại có một đêm say

giấc...

...

Trong một tòa nhà văn phòng nào đó giữa phố phường nhộn nhịp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.