XIN HÃY ÔM EM - Trang 1834

Hoắc Trường Uyên chống hai cánh tay lên phía trên đầu cô, bao bọc cô

trong phạm vi của mình.

Cô muốn rụt người lại né tránh, tay anh vẫn bám theo như hình với

bóng.

Ngoài cơ thể tráng kiện, cả ánh mắt Hoắc Trường Uyên cũng dồn ép cô,

ép đến tận khi gáy cô áp sát vào tường, mới từ từ lên tiếng: "Lâm Uyển
Bạch, cô đang cố tình trốn tôi?"

"Tôi không có..." Lâm Uyển Bạch quay đi.

"Vậy vì sao cô không dám nhìn thẳng vào mắt tôi trả lời?" Hoắc

Trường Uyên nheo mắt lại.

"... Tôi không hề!" Lâm Uyển Bạch lặp lại, đồng thời ngẩng đầu lên,

nhưng chưa đầy một giây sau, cô lại vội vã cúi xuống.

Hoắc Trường Uyên như cố tình, mỗi chữ bật ra hơi thở đều phả lên mặt

cô, nhìn thấy mí mắt cô run lên mới cam tâm: "Hôm đó ở Phan Thị, còn cả
hôm nay nữa, cô còn dám nói không?"

"..." Lâm Uyển Bạch cắn môi, đúng là cô cố tình trốn tránh anh.

Bàn tay buông thõng hai bên được nắm chặt lại, lọn tóc mai bên tai bất

ngờ bị ai đó vén lên.

"Hoắc Trường Uyên, Đậu Đậu và thím Lý đều ở bên trong..."

Thấy anh như bỏ ngoài tai, Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu né ra. Không

ngờ động tác như vậy ngược lại khiến ngón tay anh chạm lên má cô, hơi
thở nóng rẫy càng thêm sát gần: "Tôi lại muốn hôn em rồi, phải làm sao
đây?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.