XIN HÃY ÔM EM - Trang 1836

"Hoắc Trường Uyên, phiền anh tự trọng!"

Lâm Uyển Bạch lấy cả hai tay chống lại anh, cố gắng kéo dãn khoảng

cách của hai người.

Độ nóng dưới lòng bàn tay khiến trái tim cô co rụt lại. Cô nhắm mắt lại

mấy giây, khi mở mắt ra mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh: "Được rồi, tôi thừa
nhận đang trốn tránh anh, vì tôi không muốn dính líu quá nhiều tới anh!
Tôi hy vọng anh đừng quên, anh đã có vợ chưa cưới, không bao lâu nữa sẽ
kết hôn..."

Cô không quên những lời Lục Tịnh Tuyết nói hôm đó, bây giờ chúng

vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy, chỉ im lặng nhìn cô chằm chằm.

Trong đôi mắt sâu còn mang theo sự thăm dò rõ ràng.

Hoắc Trường Uyên bỗng nhiên rướn môi cười: "Ghen à?"

"Tôi không hề!" Lâm Uyển Bạch hoảng loạn lắc đầu.

Nhưng Hoắc Trường Uyên có vẻ không từ bỏ, rất muốn xác nhận lại lần

nữa, nhìn cô chằm chằm: "Thật sự không?"

"..." Lâm Uyển Bạch mím môi, không hiểu nổi anh đang nhắm vào điều

gì.

Cảm nhận được bàn tay trên eo bắt đầu tác quái, cô một lần nữa hoang

mang, bàn tay chống lên ngực anh cũng đang dồn sức. Hai người cứ thế
chống cự qua lại trong im lặng, không ai có được ưu thế hơn ai, ngay cả
hơi thở cũng trở nên hoảng loạn.

"Hai người đang làm gì vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.