XIN HÃY ÔM EM - Trang 1849

Hoắc Trường Uyên khẽ nheo mắt lại, từ tốn nói tiếp: "Sáng nay khi rời

khỏi nhà tôi, em mang theo thứ gì?"

Lâm Uyển Bạch nghe xong, biểu cảm lập tức trở nên hoảng loạn.

Cô quay đi, cố gắng bình tĩnh lại ngoài vẻ mặt: "Tôi không hiểu anh

đang nói gì..."

"Con dao cạo râu của tôi đã biến mất, không phải do em lấy đi?" Hoắc

Trường Uyên nhướng cao mày hơn một chút.

"..." Lâm Uyển Bạch bất giác nắm chặt tay lại.

Hoắc Trường Uyên hạ bên chân đang gác xuống, ngữ khí như đang

thương thảo với cô: "Không thừa nhận là định để tôi tự lục soát?"

"..." Lâm Uyển Bạch như ngừng thở.

Vì chột dạ, ánh mắt cô khẽ liếc về phía chiếc tủ đầu giường bên cạnh.

Hoắc Trường Uyên bắt ngay được động tác tinh vi của cô, đứng lên sải

bước đi thẳng về phía đó. Khi cô hoảng loạn định ngăn cản, anh đã nhanh
hơn một bước, kéo ngăn kéo ra.

Bên trong ngoài những đồ lặt vặt, con dao cạo râu hoàn toàn nổi bật.

Hoắc Trường Uyên cầm nó lên, nhìn về phía cô, trêu chọc: "Lâm Uyển

Bạch, em còn định nói gì?"

"Tôi..." Lâm Uyển Bạch mất mặt vô cùng.

"Em cái gì, sao không nói?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.