XIN HÃY ÔM EM - Trang 1867

ngắn dài! Cũng đừng chỉ hỏi cô bao năm qua sống có tốt không. Còn cháu
mấy năm nay ra sao?"

"Cô, cháu sống rất ổn..." Lâm Uyển Bạch phì cười trong nước mắt.

Hoắc Dung gật đầu, ngừng lại một chút mới hỏi: "Cháu và Trường

Uyên gặp nhau rồi?"

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống.

"Cháu nói xem, cháu và Trường Uyên bị làm sao vậy? Cô chỉ về Mỹ có

một chuyến mà hai đứa đã..." Hoắc Dung nói với ngữ khí khó hiểu: "Lúc
đó nó nói với cô đã chia tay cháu, còn bảo cô chớ xen vào, cô cứ nghĩ
trong lòng nó có dự tính gì khác, nhưng về sau nó lại nói với cô cháu định
cưới người khác!"

Lâm Uyển Bạch nhớ lại chuyện năm xưa, chỉ cười cay đắng.

Cô gượng khóe môi: "Cô à, những chuyện đó giờ không còn quan trọng

nữa. Hai bọn cháu có thể duyên phận chưa đủ. Chắc cô cũng hiểu rõ, bây
giờ anh ấy đã không còn nhớ cháu nữa, cũng chưa hẳn là một chuyện tệ..."

Hoắc Dung nghe xong, bỗng trầm mặc.

Lát sau, bà mới nhíu mày nói tiếp: "Ai mà ngờ được cơ sự này! Bỗng

dưng lại xảy ra tai nạn, tỉnh dậy sau tai nạn còn xuất hiện tình tiết cẩu
huyết mất trí nhớ như phim truyền hình. Nó không nhớ cháu nữa, một chút
ấn tượng cũng không, đúng là kỳ lạ! Cô cũng tìm chuyên gia hỏi thêm rồi,
nói rằng não bộ tổn thương không nghiêm trọng, về lý mà nói đáng nhẽ sẽ
không dẫn đến mất trí nhớ, thế mà lại mất trí nhớ!"

Lâm Uyển Bạch gật đầu, những tình hình này Tần Tư Niên đã sớm kể

lại hết với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.