XIN HÃY ÔM EM - Trang 1868

"Cô thấy nó không nhớ cháu, còn cháu thì lại ra nước ngoài từ lâu, cứ

nghĩ hai đứa bỏ lỡ nhau như vậy. Thế nên từ sau đó, cô cũng không nhắc
lại cháu trước mặt nó..." Nói tới đây, Hoắc Dung quay sang nhìn cô: "Rau
cải trắng, bây giờ cháu đã về nước rồi, liệu hai đứa có khả năng nào
không?"

Lâm Uyển Bạch mím môi mấy giây rồi lắc đầu: "Cô à, anh ấy đã có con

trai rồi, hơn nữa cũng sắp kết hôn với vợ chưa cưới, dĩ nhiên là bọn cháu
không thể..."

Hoắc Dung có lẽ cũng đã đoán trước cô sẽ trả lời như vậy, thở dài:

"Haizz, đúng là tạo hóa trêu ngươi mà!"

"Cô, dù giữa cháu và Hoắc Trường Uyên ra sao, chỉ cần cô đồng ý, cháu

vẫn coi cô như cô ruột của mình." Lâm Uyển Bạch cảm thấy lồng ngực cay
xè, nói chân thành.

"Tốt!" Hoắc Dung gật đầu, cười hiền hòa: "Rau cải trắng, lúc trước

chẳng phải cô từng nói đùa đấy sao, thích cháu và muốn nhận cháu làm
con gái nuôi! Tên khốn Trường Uyên đó không có phúc, nếu hai đứa đã
không thể đến với nhau, tới lúc đó cô sẽ về bàn bạc với chú ở nhà, cháu
làm con nuôi cô thật luôn!"

Nói xong, Hoắc Dung nheo mắt lại, nói thì nói vậy, nhưng trong lòng bà

vẫn có những tính toán khác.

"Vâng..." Lâm Uyển Bạch không hề phát hiện ra, gật đầu.

Cô chỉ cảm thấy lúc trước khi Hoắc Dung đề nghị điều này ở dưới quê,

cô quả thực không dám đồng ý, khôg thể gọi Hoắc Trường Uyên một tiếng
"anh họ". Nhưng giờ đã khác rồi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.