XIN HÃY ÔM EM - Trang 187

Nhưng tới cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, bám vào vai anh: "Đau

lắm..."

Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô, khung xương mềm mại mỏng

manh như cây dương liễu gục trong lòng bàn tay anh.

Cột tóc đuôi ngựa đằng sau gáy đã xõa ra, dính lên gò má ửng hồng.

Dáng vẻ cúi mặt, xấu hổ không dám nhìn anh càng kích động cho máu
huyết trong người anh thêm sôi sục, khao khát nhẫn nhịn đã lâu giống như
con lũ vỡ đê cần được giải cứu kịp thời, chỉ muốn được lấp đầy cô.

"Cố nhịn!" Hoắc Trường Uyên quát.

Bờ môi Lâm Uyển Bạch run rẩy, cô dè dặt nghẹn ngào: "Tôi rất sợ

hãi..."

Hoắc Trường Uyên bất ngờ nghĩ đến vệt đỏ hồng lưu lại trên giường

lúc trước.

Cô còn rất non nớt...

Nghĩ như vậy, yết hầu Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống.

Con ngươi đen sẫm thấm đẫm dục vọng vẫn lạnh ngắt, nhưng bên trong

lại bất chợt dịu dàng hơn, đến cả động tác của anh cũng vậy.

Lâm Uyển Bạch không nhớ rõ sau khi mọi chuyện kết thúc, cô đã được

anh bế lên phòng ngủ trên tầng như thế nào. Trong tầm mắt mông lung,
anh ngồi ở đầu giường hút thuốc, mùi thuốc lá nhanh chóng lan tỏa.

Ai cũng nói đàn ông sau khi làm chuyện ấy đều sẽ hút một điếu thuốc.

Tay chân nhức mỏi không thể nhấc lên được, khi cô nhắm mắt lại chuẩn

bị thiếp đi, thì cô thấy anh ấn đầu lọc vừa hút xong vào trong gạt tàn, rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.